(Kính tặng sinh nhật lần thứ 100 của mẹ)
Nhớ sao sâu lắng câu Kiều
Từ trong tâm khảm những chiều mẹ ru
Ngay trên quê của Nguyễn Du
Tự bao giờ đến bao giờ, mẹ ơi!
Nhớ sao những buổi đẹp trời
Xưa con theo mẹ cùng vui Hội Làng
Câu hò ví dặm đa đoan
Yến anh phường vải hai làng đối ca
Nhớ sao những cánh đồng xa
Thuở con theo mẹ giúp bà hái bông
Những chiều cùng mẹ tắm sông
Bắt trai, mò hến mãi không muốn về
Nhớ sao chợ huyện, chợ quê
Trông em đợi bánh chiều về mẹ mua
Nhớ đêm theo mẹ lên Chùa
Cùng ông sắm lễ xin bùa cho em
Nhớ sao những ánh trăng đêm
Mẹ ngồi giở sách ngoài thềm dạy con
Chữ “O” là quả trứng tròn
Chữ “Ô” thêm nón, mẹ còn nhớ không
Nhớ sao những tối mùa đông
Ngủ quên bên bếp, mẹ bồng ổ rơm
Tháng mười gạo ré dẻo thơm
Lúa mùa vừa gặt, con cơm với cà
Nhớ sao trường nhỏ gần nhà
Con hay trốn học, ông bà buồn đau:
“Thôi về giúp mẹ chăn trâu!
“Ba năm lớp Một, học nào ích chi?”
Nhớ sao tấp nập thuyền bè
Ngày đêm xuôi ngược sông quê một thời
Mùa mưa nước lụt trắng trời
Con làm bè chuối chèo bơi đơm cò
Nhớ sao phiên chợ bến đò
Ngày 3 ngày 8 mẹ chờ mực cơm
Về từ cửa Hội chiều hôm
Đêm xanh lục cá, cua, tôm…trên bờ
Nhớ sao lời hát mẹ ru
Câu Kiều trên võng bây giờ còn đây
Nay con ru cháu mỗi ngày
Mà như lời mẹ đâu đây vọng về
Mẹ ơi còn đó làng quê
Sông Lam vẫn chảy, đồi chè còn kia
Non Hồng một cõi đi về
Tình thâm mẫu tử sớm khuya mãi còn
Hà Nội, 14/7/2013
Ts. Đặng Huy Văn
Tác giả gửi cho NTT blog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét